Nguyễn Hiền Nhân

Tiếng Chuông Giáo Đường



Trời Sài Gòn rét cóng mùa đông
Thiếu vắng em , anh thêm lạnh lòng.
Bềnh bồng mây xám tầng không
Mưa chen vào nắng, long đong phận nghèo

Chợ Bến Thành bốn cửa ì xèo
Chốn phồn hoa ngập ngụa phấn son
Tấm lòng trượng nghĩa có còn?
Hay trôi tất cả vàng son một thời?

Khói bụi nhiều, người người che mặt
Từ cao ốc vang tiếng khóc cười
Bến mộng dường nhạt màu tươi
Tìm đâu dấu ái  bên người năm xưa?

Nhớ năm nào mưa nắng đong đưa
Cô nữ sinh ngồi đan áo ấm
Kết tình nồng gởi tri âm
Tàn mùa chinh chiến thăng trầm bốn phương

Ngày em trở lại thăm cố hương
Hai nửa đời biệt xa thăm thẳm
Lỡ rồi ước nguyện trăm năm
Sài Gòn vọng tiếng chuông ngân vô thường.
Nguyễn Hiền Nhân

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 4 tháng 1 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Tiếng Chuông Giáo Đường"